Khi rời xa bố mẹ thì các em sẽ bắt đầu một hành trình mới. Trước ngày nhập học hẳn ai cũng vô cùng háo hức thế nhưng ngày tháng trước mắt trước mắt bạn sẽ không còn sự quản thúc hàng ngày của bố mẹ được gặp những người bạn mới…
Hồi ở nhà, cứ đi học về là có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Cứ tưởng lên đại học có thể tự nấu ăn, biết làm các món ngon như những soái ca, soái tỷ trong phim Hàn. Thế nhưng, sự thật là nấu ăn không hề đơn giản. Với tài năng nấu ăn hạn hẹp, tôi chỉ có thể làm mấy món đơn giản như: rau luộc, trứng luộc, trứng chiên, lạc rang, đậu phụ rán, đậu phụ luộc… Mỗi lần tan học về lại phải đau đầu suy nghĩ xem nay ăn gì? Đôi khi thấy khó khăn quá thì úp bát mì tôm hay mua tạm cái bánh bì về phòng ăn cho nhanh.

Hầu hết tân sinh viên đều có nhiều thời gian rảnh rỗi vì kỳ học đầu khá nhẹ nhàng và không phải làm các công việc vặt phụ giúp bố mẹ như khi còn ở nhà. Tôi cũng vậy. Ngoài thời gian lên lớp, tôi có khá nhiều thời gian vui giải trí để “ngủ nướng”, lướt facbook, xem phim, đọc chuyện ngôn tình… Trước kia ở nhà, tôi không được trải nghiệm cảm giác này nên lúc đầu thấy khá thích thú. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau đó, tôi lại thấy chán khoảng “thời gian chết” đó, thấy có lỗi với bố mẹ và với chính bản thân mình.
Tôi lên Hà Nội là để học đại học cơ mà. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về việc học cách quản lý thời gian. Tôi ngồi vào bàn, lấy giấy lập thời gian biểu cho từng hoạt động trong ngày của mình. Ngoài thời gian học trên lớp, tôi tranh thủ lên thư viện để học vừa sẵn nguồn tài liệu, giáo trình, vừa sạch sẽ, mát mẻ giúp tiết kiệm tiền điện, sắp xếp và phân bổ lại thời gian dành cho các hoạt động sinh hoạt thường ngày… Những ngày đầu tôi còn kiếm việc làm thêm và được nhận vào dịch vụ in phong bì.
Khi trở thành tân sinh viên, đồ ăn của mẹ gửi lên vừa giúp tôi tiết kiệm chi phí, vừa ăn ngon, đặc biệt, hương vị của nó làm tôi nhớ nhà, nhớ quê da diết.“Con muốn ăn gì, để mẹ gửi đồ ăn lên”, câu nói của mẹ tôi lặp đi lặp lại trong nhiều năm qua. Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu trở thành tân sinh viên, mẹ tôi tất bật dặn dò việc ăn uống. Mẹ sợ tôi ăn uống không được, mẹ sợ tôi nhịn đói để dành tiền và có lẽ… mẹ lo vì tôi không biết nấu ăn.

Từ lúc trở thành tân sinh viên tôi luôn mong đến ngày cuối tuần, vì những ngày đó tôi bắt xe buýt ra ngã tư đường Trương Định và Kỳ Đồng, quận 3, TP.HCM chờ chuyến xe khách mang biển số 71… để nhận đồ ăn của mẹ gửi lên. Xe dừng, tôi cầm cái bịch đồ nặng trĩu, tờ giấy treo tòn ten bên ngoài với dòng chữ “gửi Đạt, quận 10”, phía dưới kèm theo số điện thoại của tôi, bởi vì mẹ sợ bịch đồ ăn bị thất lạc hoặc ai lấy nhầm, sợ tôi không ăn được đồ ăn mẹ nấu.
> Xem thêm bí quyết làm các món như Ẩm thực mẹ làm (mở trong tab mới)”>>> Xe> Xem thêm bí quyết làm các món như Ẩm thực mẹ làm (mở trong tab mới)”>m thêm bí quyết làm các món như Ẩm thực mẹ làm
Về tới phòng, tôi chưa kịp mở bịch đồ, mẹ đã gọi và nói “con nhận được chưa, nhớ hâm nóng hả ăn nha”. Hồi đó, tôi vẫn hay thắc mắc rằng tại sao mẹ lại hay đến vậy, biết cả giờ tôi nhận đồ ăn. Đến bây giờ, tôi ngồi viết những dòng này mới nghĩ rằng mẹ tôi lo lắng cho tôi đến nhường nào. Mở bịch đồ ăn ra mà tôi giật mình, nào là thịt kho hột vịt, cá kèo kho tiêu, tôm khô…, tất cả được mẹ để trong hũ và đóng nắp cẩn thận. Trút đồ ăn ra hâm nóng, mùi thơm xọc lên mũi đã làm tôi nhớ nhà, nhớ quê da diết.